Thứ Tư, 5 tháng 9, 2012

Tạm biệt em, người con gái của quá khứ

Buông tay ra cũng có nghĩa là anh sẽ mất đi bờ vai một chỗ dựa mỗi khi vấp ngã. Cuộc sống thật đáng thương, mỗi khi đông đến trái tim anh dường như không còn sự sống, đôi tay anh không thể nâng lên dù chỉ là gạt đi những u sầu trên đôi mắt đẫm lệ, bởi những đêm dài nhớ em.

Em hãy bước đi trên con đường em đã chọn. Anh đã buông tay không phải vì không còn yêu em nữa mà anh đã mệt mỏi lắm rồi, Đôi chân anh đã trĩu nặng, cánh tay anh đã mỏi rời khi những tháng ngày chạy theo cái bóng của em. Anh biết khi buông tay em ra là anh đã mất em, khi đó em không còn là của riêng anh nữa. Những ngày tháng sau này anh sẽ sống một cuộc sống cô đơn và lạnh lẽo trong cái thế giới mà ngày ngày anh luôn mong rằng em và anh sẽ ở bên cạnh nhau.

Buông tay ra cũng có nghĩa là anh sẽ mất đi bờ vai một chỗ dựa mỗi khi anh vấp ngã. Cuộc sống thật đáng thương, mỗi khi đông đến trái tim anh dường như không còn sự sống, đôi tay anh không thể nâng lên dù chỉ là gạt đi những u sầu trên đôi mắt đẫm lệ bởi những đêm dài nhớ em. Cái giá lạnh của mùa đông xưa kia sao nó ấm áp và hạnh phúc quá, còn bây giờ anh chỉ tìm thấy bên cạnh anh là sự trống vắng, một vòng tay ấm áp xưa kia đã tan biến theo vòng xoay của cuộc đời.

Nghĩ tới những tháng ngày hạnh phúc, ngày mà mỗi sáng anh thức dậy thấy một cuộc sống thật tuyệt vời, anh thấy mình thật may mắn khi ông trời đã mang em tới cho anh. Anh luôn tự nhủ rằng sẽ cố gắng giữ và trân trọng mối tình này nhưng cuộc sống mà, làm sao có thể nói trước được điều gì đúng không em? Anh vẫn nhớ cái ngày hôm đó, một cảm giác thật đau đớn, đọc những dòng tin nhắn em gửi cho anh, anh muốn chạy thật nhanh, la thật to để những u sầu sẽ tan vào trong gió.

Nhưng nỗi đau mà, làm sao có thể lành khi vết thương đã rỉ máu. Lúc đó dù bình minh lên hay hoàng hôn đã tắt trước mắt anh chỉ là một bầu trời đen tối, anh giam mình trong bốn bức tường mà nơi đó mới vài hôm trước thôi là nơi hạnh phúc nhất. Bỗng chốc giờ đây đã trở thành một nơi tăm tối, lạnh lẽo mà người ta hay gọi là địa ngục trần gian.

Trong cái cảm giác ấy anh chỉ có một người bạn, điếu thuốc làm anh vơi đi nỗi sầu. Cứ như thế anh không biết từ lúc nào mỗi điếu thuốc kia đang ăn mòn dần niềm tin hy vọng vào cuộc sống. Mỗi lần nhìn làn khói bay ra, hình bóng em, những kỷ niệm lai giày vò anh mỗi ngày, cái cảm giác như có ngàn mũi kim đâm vào trái tim anh.

Em có nhớ một buổi tối em đã nhắn tin cho anh một tin mà có lẽ suốt cuộc đời này anh sẽ không thể quên. Em nói “có một người bạn hỏi em là bạn yêu anh ấy bao nhiêu ngày, em trả lời rằng 4 ngày đó là xuân, hạ, thu, đông. Người đó bảo rằng em tham quá, em trả lời lại là 3 ngày đó là ngày nay, ngày mai, và mãi mãi về sau. Nhưng không biết sao người đó vẫn bảo là nhiều, em trả lời tiếp là 2 ngày đó là ngày chẵn và ngày lẽ.

Lại một lần nữa người bạn đó lại vẫn nói là tham. Em trả lời câu cuối cùng là 1 ngày, đó là ngày nào còn sống trên đời này em sẽ mãi mãi yêu anh. Em biết không, lúc đó anh chỉ muốn chạy nhanh ra đường nói với mọi người rằng tôi rất hạnh phúc. Anh khờ quá đúng không em, anh đã hy vọng quá nhiều để bây giờ lại tuyệt vọng bấy nhiêu.

Không biết em còn nhớ không những lúc chúng ta tán gẫu trên điện thoại anh và em hay nói tới ngôi nhà nhỏ của chúng ta sau này. Em đã hứa sẽ sinh cho anh 6 thiên thần, vì anh hay nói giỡn là phải sinh đủ một đội bóng chuyền đúng không em. Anh biết anh là người có lỗi, 2 năm chúng ta yêu nhau nhưng anh chưa làm cho em được điều gì cả. Những lúc em buồn cần một bờ vai để dựa nhưng chẳng thấy anh đâu, 365 ngày anh và em chỉ gặp nhau được mấy ngày tết, không biết có phải vì cách xa về địa lý là lý do chia tay của chúng ta hay không.

Khi gặp em, anh muốn ôm ngay lấy em, ngắm nhìn đôi mắt, khuôn mặt mà đã một năm anh không được nhìn dù chỉ một giây thôi. Vì công việc của anh ở xa lắm, ở cái nơi mà mỗi khi anh nhìn thấy mọi người được bên cạnh nhau trong những ngày lễ anh lại thấy chạnh lòng. Mỗi khi màn đêm buông xuống, cái không khí nặng nề ảm đạm lại bao trùm lên anh.

Nhìn ra phía xa kia những dòng người vẫn vội vã với thời gian, trong ý thức anh lúc đó thời gian dường như vô nghĩa. Có lúc anh muốn vứt bỏ tất cả những hoài bão ước mơ để trở về bên cạnh em nhưng không thể được em ơi. Anh quay trở về là anh mất hết cả, còn tương lai sau này của chúng ta gia đình nhỏ của chúng ta thì sao. Cuối cùng anh đã quyết định sẽ ở lại nơi đất khách quê người này để cho nỗi nhớ nhung em dằn vặt anh mỗi ngày, có lẽ quyết định ấy đã mang em rời xa anh.

Khi anh hỏi em lý do vì sao lại chia tay, em chỉ nói là em không xứng với anh. Nhưng em à, điều anh mong muốn ở em là được chăm sóc em mỗi ngày, được lo lắng cho em từng giấc ngủ bữa ăn chứ không phải là những thứ vật chất kia. Anh nhớ tết năm đó anh về quê, hạnh phúc khi được về đoàn tụ với gia đình, bạn bè và hơn nữa anh lại được gần em sau bao ngày xa cách.

Hôm đầu gặp em ở kia, rất gần với anh, chỉ cách vài bước chân thôi là anh có thể ôm em vào lòng nhưng bất hạnh hay anh lại không thể lại gần em được. Giữa chúng ta như có một vực sâu tàng hình ngăn cản, nếu anh bước tiếp anh sẽ rơi xuống vực thẳm kia và rồi sau đó em đã quay bước đi mặc cho anh đứng bên kia gọi tên em nhưng tất cả chỉ là vô vọng.

Em đã bước đi nhưng sao đôi chân em nặng trĩu vậy, sao mắt em lại đẫm lệ thế kia? Vì anh biết em vẫn rất yêu anh, em ra đi chỉ vì không muốn anh phải khó xử trước một bên là gia đình nhưng bên kia là người con gái anh yêu. Em là một người con gái cao thượng, khi chia tay em luôn khiến anh nghĩ rằng em phản bội anh để anh có thể quên đi mối tình này, nhưng em đâu biết đôi mắt của em đã phản bội em.

Em đã bước đi khi mọi dự định vẫn còn dang dở, vậy là em đã xa anh thật rồi, những lời hứa cùng anh xây dựng một ngôi nhà hạnh phúc đã là dĩ vãng. Thật sự lúc đó anh rất tức giận, anh định quay lưng lại chiều theo ý của số phận là từ nay sẽ mất em mãi mãi. Anh quay trở về với gia đình mặc dù thấy ấm áp lắm khi được gần bên cạnh gia đình, nhưng ở đâu đó trong trái tim anh thiếu đi sự sống em à.

Thời gian trôi thật nhanh, anh lại phải xa nơi anh sinh ra để tiếp tục hành trình cho sự nghiệp. Sáng mùng 4 tết anh đã phải ra HN để kịp chuyến bay vào TP HCM. Khi ngồi chờ ở sân bay sao anh thấy mình cô đơn quá, không có ai tiễn, chỉ có mình anh lủi thủi bước lên máy bay mà không một lời với ai đó. Trong cái khoảnh khắc ấy, hơn lúc nào hết, anh muốn có em ở bên cạnh, nhìn ra tấm kính nhỏ xíu của máy bay anh chỉ cảm nhận được một cảm giác thật u buồn. Chỉ vài phút nữa thôi, khi chiếc máy bay cất cánh, mọi thứ sẽ chấm hết với anh.

Anh sắp phải xa nơi đã có rất nhiều kỷ niệm đẹp, sắp phải xa người con gái mà anh yêu thương nhất. Chỉ 2 tiếng đồng hồ sau anh đã có mặt tại TP HCM, nơi đã lấy đi người con gái anh yêu nhất. Anh lại tiếp tục cho con đường sự nghiệp của mình, có lẽ đó là số phận em à.

Chúng ta mới chia tay chỉ vẻn vẹn 10 ngày mà em đã có người yêu mới. Lúc đó trong tâm chí anh rất hận em nhưng sau khi anh suy nghĩ lại thì lại hận chính bản thân mình hơn, chứ không phải hận em nữa. Rồi anh nhắn tin lại cho em một câu mà đáng nhẽ ra mọi người sẽ chúc anh và em, đó là: chúc em hạnh phúc bên cạnh người em yêu thương nhất.

Anh đã xóa số điện thoại của em khỏi danh bạ, đã xóa rồi nhưng làm sao có thể quên vì số điện thoại của em đã nằm trọn vẹn trong đầu anh rồi. Ở phương này anh luôn cầu chúc cho em được hạnh phúc, hãy sống thật tốt bên người ấy nhé em. Chào tạm biệt người con gái của quá khứ.

Thứ Tư, 29 tháng 8, 2012

Tôi sẽ luôn tìm thấy bạn trong trái tim mình

Tôi có thói quen trèo lên mái nhà ngồi nghe nhạc và nhâm nhi cà phê mỗi lúc thấy đầu óc mình cần giải tỏa hoặc để giết thời gian vào những hôm mất ngủ.

Đối với một đứa con gái mà nói, đó là một chuyện liều lĩnh, khác người. Nhưng đối với một đứa con gái như tôi, tôi thích thế. Chẳng có lí do gì cả, chỉ vì tôi thích thôi.
Tôi thường thấy em ngồi một mình dưới ánh đèn sân tennis viết nhật kí. Có lẽ em nhỏ tuổi hơn tôi bởi khuôn mặt em vẫn còn rất nhiều nét trẻ con. Em có mái tóc rối , dáng người gầy và một đôi mắt buồn. Mỗi lần em ngước lên nhìn trời, tôi hay chồm người xuống và chăm chú ngắm khuôn mặt em. Không phải hôm nào em cũng viết, nhưng mỗi lần cầm theo cuốn sổ, em viết rất lâu và rất dài. Tôi chợt nhớ lại mình 6 năm về trước, cũng thường xuyên viết nhật kí như vậy. Tuy nhiên, sau khi bị cô bạn thân lấy trộm nhật kí, tôi bỏ thói quen đó. Bỗng nhiên thấy em, tôi như lại thấy tôi ngày nào.
Có đôi lần tôi thấy em rất lạ. Em viết, vai em run lên nhưng em không khóc. Điều đó làm tôi quá một lần thắc mắc: thế giới của em có những gì? Tôi rất ít khi thấy em cười. Lắm lúc, tôi cũng muốn trèo xuống, thử bắt chuyện làm quen, biết đâu có thể chia sẻ được với em điều gì đó. Nhưng tôi thường đắn đo.



Trước đây, tôi có một thế giới của riêng mình, đó là những quyển nhật kí. Nhưng kể từ khi thế giới ấy bị xâm phạm, bị xới tung lên, tôi không buồn lui tới đó nữa. Người ta hay tìm về cái cõi riêng tư của mình bởi chỉ muốn đừng ai chạm vào nó. Vậy thì khi nó bị phát hiện và bị lật tung lên, người ta còn lí do gì để ở lại?
Em cũng vậy. Sân tennis lúc 9h30 là của riêng em. Nếu tôi bước vào, liệu em có còn an tâm để tiếp tục đến? Hẳn là cô bé ấy rất không muốn người khác biết. Bởi nếu một người muốn viết nhật kí thì thông thường, họ thường viết ở trong phòng chứ không phải là sân tennis. Bởi thế, tôi quyết định chỉ nhìn em ở góc 50 độ từ trên mái nhà.
Rồi một ngày, em biến mất. Một tuần liền, đêm nào tôi cũng trèo lên mái nhà nhưng em không tới. Tôi bỗng nhận ra, góc 50 độ và một cô bé ngồi cắm cúi viết nhật kí là lí do lớn khiến tôi muốn duy trì thói quen trèo lên mái nhà. Bởi không hiểu sao, tôi thấy mình trong đó. Và tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn mỗi khi nhìn em.
Khi việc ngắm nhìn ai đó trở thành một thói quen, và khi họ bỗng dưng biến mất, bạn sẽ luôn muốn đi tìm họ. Nhưng tôi biến tìm em ở đâu? Khi mà ngay cả cái tên của em tôi cũng chưa từng đặt dấu hỏi.
Tôi nghe nhạc nhiều hơn để lấp đi thói quen quan sát em. Và một buổi tối nọ, vơ đại một cái đĩa và bật nó lên, khi nghe bài hát ấy, tôi nhận ra vài điều đặc biệt.
Tôi nghe nhạc bằng máy nghe đĩa và rất chăm đi mua đĩa nhạc (đương nhiên không phải đĩa lậu). Tin tôi đi, nếu bạn là người đam mê âm nhạc hoặc đơn giản thích nghe nhạc và nếu có điều kiện, hãy dành dụm mua một chiếc máy nghe đĩa. Cảm giác thú vị và "đã" hơn rất nhiều khi ôm khư khư cái laptop hay nghe nhạc từ điện thoại hoặc ipod. Điều mà tôi khoái nhất là có thể cầm nó vừa nghe nhạc vừa dầm mưa mà ko lo nó bị trục trặc gì. Và tối hôm đó, tôi đã đứng trên mái nhà, dầm mưa nghe nhạc. Đĩa của Sarah Connor, bài " I"ll always find you in my heart".
Khi thực sự quan tâm tới một ai đó và một ngày khi họ bước ra khỏi cuộc sống của bạn hoàn toàn, bạn sẽ hoang mang. Giống như tôi, khi cô bé ấy không xuất hiện ở sân tennis nữa, tôi cần phải cố gắng để bỏ thói quen ngoái đầu về góc 50 độ để tìm em. Và khi một - người - đã - từng - rất - đặc - biệt đối với tôi bước ra khỏi cuộc sống của tôi, tôi cũng đã chơi vơi và hoang mang rất nhiều, thậm chí có đôi lúc, tôi muốn đi tìm nhưng lại chẳng biết tìm người đó ở đâu.
Nhưng khi nghe bài hát này, tôi bỗng nhận ra, những lúc như thế, hãy tìm họ ở trong chính trái tim của mình. Có nơi nào lưu giữ nhiều hình ảnh của họ bằng trái tim ta không khi ta đã quan tâm tới họ nhiều như thế chứ! Một nơi mà chỉ cần nhắm mắt, bạn đã có thể nhìn thấy người bạn muốn gặp...
"...Baby I know
I will always find you in my heart
I just have to close my eyes
Make a wish, I see you there
And all my dreams come true
I will always find you in my heart
No matter if you"re near or if you"re far
I"ll find you in my heart"
Tôi nghe đi nghe lại bài hát đó suốt vài ngày. Cho đến khi nghe và hiểu hết toàn bộ lời bài hát, đó là một buổi tối vô cùng đẹp trời, sao nhiều và sáng đến mức đèn từ sân tennis không thể át được, bỗng nhiên cô bé đó lại xuất hiện. Em cầm theo cuốn nhật kí.
Tôi vui mừng hướng mắt về góc 50 độ, lại chỗ cũ rồi ngồi xuống, tay chuẩn bị cắm phone vào tai thì bỗng nhiên, em đặt cuốn sổ xuống bên cạnh rồi ngước lên nói to:" Cho em nghe với! Chị muốn nói chuyện thì trèo xuống đây, đừng ngồi trên đó nhìn lén em!". Tôi quên cắm phone vào tai...
Từ hôm đó, chúng tôi là bạn...
Nếu tôi là bạn, những người đủ kiên nhẫn đọc xong cái entry này của tôi, tôi sẽ nghe thử bài "I"ll always find you in my heart" luôn và ngay bây giờ!
Mymeo

Ngày xưa ơi, đã xa thật xa...

Người ta có thể quên, được quên, thậm chí phải quên đi rất nhiều thứ trong cuộc đời nhưng mấy ai lại vô tâm quên đi mối tình đầu của đời mình. Dù nó dở dang hay vẹn tròn thì cũng đã là một phần máu thịt, tâm hồn của mình.

Tôi thực sự biết rung rinh khi buớc vào những năm học cấp 3. Mối tình học trò, trong leo lẻo như bao mối tình khác của thế hệ 7X thời bấy giờ. Nàng có rất nhiều điểm giống tôi, cùng nhà nghèo, cùng giỏi giang chữ nghĩa.


 

Bố mẹ mất khi nàng 3 tuổi. Nàng ở với ông bác ruột của mình. Ông này là thuyền truởng tàu VOSCO hẳn hoi, giàu lắm nhưng không hiểu tại sao lại đối xử với cháu mình như một nô lệ. Nàng ở trong một cái phòng nhỏ tẹo tèo teo ngay bên dãy chuồng lợn của nhà ông.
Tôi không hiểu tại sao nàng lại có thể ăn ngủ, học hành trong cái phòng sặc sụa mùi phân lợn như thế. Cuộc sống của nàng vẫn lam lũ, vất vả như bao đứa trẻ mồ côi khác ở quê. Nhưng nàng chưa bao giờ giận hờn hay oán trách gì ông bác ruột của mình. Chúng tôi gần gũi nhau từ cái hoàn cảnh sống khốc liệt như thế.
Tình yêu cũng không có gì ngoài những cái nhìn trộm, những bài thơ vụng về lén lút nhét vào cặp của nhau. Những bài văn mẫu của tôi, bao giờ cũng do nàng đọc. Mà qua giọng đọc của nàng, chúng bỗng trở nên hay ho, quyến rũ hơn.Tôi nhớ mãi, có lần nàng đọc bài phân tích bài thơ Thề non nước (Tản Đà) của tôi, nàng đã khóc ngay tại lớp rồi bỏ chạy ra ngoài.
Lần nắm tay nhau duy nhất là đêm cuối cùng chia tay của lớp. Hai đứa đã trốn nhà, cứ nắm tay nhau đi lang thang dưới những gốc cây bạch đàn, trong 1 đêm trăng sáng.
Rồi chúng tôi cùng nhau chuẩn bị cho kỳ thì đại học. Vì nhà nghèo nên chúng tôi không đi ôn ở đâu xa mà chỉ chỉ quanh quẩn ngay trong khu vuờn nhà tôi. Mỗi đứa ngồi dưới một gốc cây mít, với cây đèn bão và đống trấu ủ để xua muỗi. Tôi hay ngủ gật, còn nàng thì hầu như không ngủ. Những ngày ôn thi khốc liệt ấy, chúng tôi chăm sóc nhau bằng những củ khoai, củ sắn.
Với nỗ lực vượt khó, chúng tôi vẫn đi tới được cái đích của niềm mơ uớc. Nàng và tôi cùng thi vào ĐH tổng hợp cũ. Nàng đỗ vào khoa Văn với số điểm cao chót vót, còn tôi cũng đậu vào khoa Sử.
Nhưng nàng không đi học vì bác nàng sợ học đại học tốn kém. Hôm tiễn tôi đi, mắt nàng đỏ hoe.Thương lắm. Cả xã tiếc cho nàng. Rồi nàng đi học trung cấp sư phạm tỉnh. Nàng chăm viết thư cho tôi.
Chính nàng đã thức mấy đêm ròng, tự tay chép lại luận văn tốt nghiệp đại học gần 200 trang cho tôi. 
Tôi đi học, mang theo gánh nặng trên vai. Cuộc mưu sinh đọa đày đã khiến tôi tự ýá chia lìa nàng. Tôi sợ mình chẳng mang lại điều gì hay ho cho nàng. Nàng lặng lẽ đi lấy chồng sau khi ra trường. Nàng lấy một anh công nhân nghèo khổ. Họ có với nhau hai đứa con sinh đôi. Cả hai đều học rất giỏi ở trường chuyên của tỉnh và đều thi đỗ Đại học.
Giờ nàng đã làm hiệu trưởng một trường cấp 1-2 của huyện. Thi thoảng tôi vẫn đọc những truyện ngắn nàng in trên báo Văn nghệ. Vẫn lối viết giản dị mà dạt dào cảm xúc như chính con người nàng vậy.
Tết năm ngoái, tôi về quê có tạt qua nhà nàng. Căn nhà đơn sơ nhưng vô cùng ấm cúng do có bàn tay khéo sắp đặt của nàng. Chồng nàng thấy tôi lên ti vi nhiều lần, cứ ngỡ tôi là siêu sao nên cũng nể phục lắm.
Biết tôi vẫn còn lông bông, lằng nhằng chuyện vợ nọ, con kia,  nàng buồn lắm. Nàng trách tôi trẻ con mãi chưa chịu lớn, có mặt trên đời chỉ để làm khổ phụ nữ. Lúc tôi ra về, nàng còn chạy vào trong nhà, lấy ra 1 xấp thư cũ đưa cho tôi. Đó là những lá thư ngày xưa tôi viết gửi cho nàng. Hóa ra nàng vẫn cất giữ chúng như một kỷ niệm khó quên. Lúc phóng xe ra đầu làng, tôi vẫn nhìn thấy nàng đứng trên bờ đê với mái tóc dài buông xõa nhìn theo.
Tôi về Hà Nội, lại tiếp tục quay cuồng trong cơn lốc điên loạn của đời sống thị thành. Thi thoảng nhớ về những ngày xa lắc xa lơ vẫn có cảm giác lâng lâng, dịu ngọt và cồn cào khó tả.
Sau lần gặp đó, chúng tôi luôn coi nhau như bạn, chia sẻ ngọt bùi, khó khăn trong đời sống hàng ngày. Thế mới biết, người ta có thể đến rồi đi trong cuộc đời nhau vì rất nhiều lý do gì đó. Nhưng cách ứng xử với nhau sau những biệt ly, chia lìa ấy mới là điều đáng để suy nghĩ. Có nguời thì quên nhau như chưa từng biết, có người lại coi như kẻ thù.
Riêng tôi, tôi vẫn nhớ về mối tình đó như nhớ một kỷ niệm đẹp đẽ, đầy luyến tiếc… Thương lắm ngày xưa.

Kao Nguyên

Thứ Bảy, 18 tháng 8, 2012

Bất ngờ vì... chồng nghèo

Ai cũng bảo số Lan sướng, lấy được chồng giàu sang chẳng khác gì “chuột sa chĩnh gạo”.

 Bất ngờ vì... chồng nghèo
 
Trong một lần đi họp đồng hương, Lan và anh Phương đã làm quen và trao đổi số điện thoại. Sau một thời gian liên lạc và đi chơi cùng nhau thì anh chính thức ngỏ lời yêu chị. Chị đã khóc vì hạnh phúc.

Anh Phương là mẫu người đàn ông lí tưởng đối với chị. Anh đẹp trai, hiền lành và sống rất tình cảm, hơn nữa gia đình anh lại rất có điều kiện. Ngay khi anh ra Hà Nội học, bố mẹ đã thuê hẳn cho anh một căn hộ chung cư cao cấp để có thể yên tâm học hành.

Không như những anh chàng sinh viên khác phải lo đi làm thêm kiếm tiền trang trải cho việc học, anh được bố mẹ chu cấp cho đầy đủ không thiếu thứ gì, từ điện thoại, máy tính cho tới xe cộ đều thuộc loại đắt tiền.

Nhưng không vì thế mà anh chạy theo lũ bạn ăn chơi đua đòi, anh rất chăm học và kì nào cũng nhận được học bổng của trường.

Khi mới yêu nhau, anh cũng hay đưa Lan về nhà chơi, thấy căn nhà khang trang lại được bố mẹ anh vui vẻ tiếp đón nên chị càng tin tưởng vào lựa chọn của mình là đúng đắn.

Chị không phải ngồi rỗi bắt được vàng như người ta vẫn tưởng (Ảnh minh họa)

Một đám cưới được tổ chức hoành tráng khi chị ra trường. Họ hàng hai bên ai cũng mừng cho Lan khi tìm được một chỗ dựa vững chắc cho đời mình.

Nhưng về làm vợ anh rồi chị mới vỡ mộng.

Nhà chồng không hề giàu có như Lan tưởng. Để có tiền lo cưới vợ cho anh, mẹ chồng đã phải đi vay mượn. Tới khi cưới xong tiền mừng được dùng để trả nợ, anh chị cũng không được nhận một đồng nào.

Ngay cả chiếc xe tay ga mới mua cho chị đi làm cũng là tiền mượn của cô chồng. Mảnh đất bố mẹ chồng “giới thiệu” trong lễ cưới là sẽ tặng cho anh chị cũng là “bong bóng xà phòng”.

Lan bàng hoàng hụt hẫng khi biết mọi chuyện, cảm giác như mình vừa bị lừa. Chị trút lên chồng mọi sự bực bội nhưng anh vẫn chẳng nói gì.

Thực ra thì đâu phải anh lừa dối gì chị, chẳng qua chị bị cái vẻ hào nhoáng bề ngoài của anh huyễn hoặc. Anh chưa bao giờ nói với chị là gia đình anh giàu có. Có trách thì chỉ trách chị nhìn người qua giá trị vật chất. Chị buồn bã uể oải trong những ngày đầu làm dâu.

Như hiểu ra mọi chuyện, mẹ chồng chị gọi vào tâm sự: “Nhà ta không giàu có như thiên hạ vẫn tưởng, ai cũng nghĩ nhà mình có cả núi tiền nhưng làm gì có. Mẹ quanh năm ốm đau không làm được gì. Tất cả đều trông chờ vào đồng lương ít ỏi của bố con. Chẳng qua vì mẹ cố vun vén lấy chỗ này đập chỗ kia nên cũng không đến nỗi nào. Con mới về làm dâu còn nhiều điều chưa biết, chưa hiểu. Có gì con cứ hỏi mẹ chứ đừng nghe thiên hạ đồn thổi. Vợ chồng con hạnh phúc là điều mà mẹ mong muốn nhất”.

Chị lặng thinh ngồi nghe mà chẳng biết nói gì...

Thì ra, để anh có thể chuyên tâm học hành, để anh không phải thua kém bạn bè, mẹ đã tiết kiệm từng đồng để chu cấp cho anh một cuộc sống đầy đủ. Mẹ nói chỉ có mình anh, bố lại là bộ đội thường xuyên xa nhà nên mẹ thương anh lắm.

Tới giờ chị mới hiểu vì sao anh lại chăm chỉ học hành đến thế, vì anh cũng rất yêu mẹ và hiểu những gì mẹ đã hi sinh cho anh. Thế mà chị cứ ngỡ chị hiểu anh lắm rồi.

Tối nằm ôm chồng, chị thủ thỉ: “Sao anh không cho em biết, em có thể san sẻ mọi chuyện cùng anh mà”. Anh Phương nhìn vợ cười: “Em cứ là vợ hiền, dâu thảo như thế là được rồi”.

Cuộc sống bình yên trôi qua cho tới một ngày, mẹ chồng phát bệnh phải vào viện cấp cứu. Số tiền ít ỏi của cả gia đình không nhằm nhò gì với số tiền viện phí.

Nhìn chồng lo lắng nghĩ cách kiếm tiền mà lòng chị cũng như có lửa đốt. Bàn với chồng đi vay thì anh bảo vay cũng chẳng được bao nhiêu vì ai cũng khó khăn.

Chị cũng không dám vay nhà ngoại vì ai cũng nghĩ chị lấy chồng giàu sang, giờ vay thì thế nào cũng lắm chuyện thị phi.

Nghĩ tới nghĩ lui chẳng biết làm thế nào, cuối cùng chị bàn với chồng bán mảnh đất con con mà anh chị chắt chiu mua được với giá hời. Chồng buồn bã: “Bán đi thì dễ nhưng không mua được mảnh tốt như thế nữa đâu”.

Cũng biết nếu bán đi rồi thì có lẽ chẳng bao giờ anh chị có được ngôi nhà riêng cho mình, nhưng chị không thể ích kỉ mà không nghĩ tới mẹ. Bán đất xong không những cứu được mẹ chồng mà số nợ của gia đình cũng được giải quyết. Chị thở phào khi gia đình tai qua nạn khỏi.

Mẹ chồng biết chuyện thì trách anh chị: “Các con nông nổi quá, bệnh của mẹ không phải ngày một ngày hai mà khỏi được, bán đất đi rồi thì lấy tiền đâu mà mua lại”.

Chị cầm lấy tay mẹ: “Còn người còn của mẹ ạ, mẹ không đuổi bọn con đi là được rồi”. Mẹ khóc nhưng chị biết mẹ đang vui lắm.

Cho tới giờ khi đã sinh con và cuộc sống cũng mới tạm ổn nhưng gia đình chị luôn ngập tràn hạnh phúc. Chị không phải ngồi rỗi bắt được vàng như người ta vẫn tưởng. Nhưng chị có thứ còn hơn cả thế, đó là tình yêu thương của chồng và bố mẹ chồng. Thứ mà có tiền chưa chắc đã mua nổi.                                         

Theo Nguyễn Ngọc
TTVN